Chỉ có “Giời” và bạn mới biết khách hàng muốn gì

Nguyen Phu Cuong
4 min readOct 15, 2020

Lúc viết bài blog này thì mình đã là một ông cụ ngồi văn phòng được 2 năm xuân xanh rồi. Công việc của mình hiện tại là giúp khách hàng có những trang web và cái app bé bé xinh xinh, kiếm ra triệu đô mỗi ngày. Và khách hàng của mình là những người cực kì dễ thương, họ luôn sẵn sàng trả tiền cho mình để thay đổi những tính năng mà họ yêu cầu mình làm cách đây 1–2 tuần. Với một đứa bán thân, kiếm cơm qua ngày như mình thì họ muốn gì mình cũng chìuuuuu hết trơn á. Ngoài mặt là vậy thôi, tất nhiên là trong lòng mình cũng rủa xả họ dữ lắm vì xương máu, thời gian mình bỏ ra bên cái máy tính nhiều như thế cơ mà. Bộ tưởng có tiền rồi muốn yêu cầu gì cũng được hả.. (Ừ thì đúng mà).

Hằn hộc cho lắm rồi cũng phải tự tay xóa đi những dòng code tâm huyết của bản thân, haizzz.

Nhà mình sở hữu một tiệm tạp hóa nho nhỏ chuyên bán vật liệu xây dựng đủ những thứ như là ván ép, ván mdf xanh chống ẩm, ván coppha đỏ, gỗ ghép.. Dạo này mình lớn rồi nên là cuối tuần không đi làm, ở nhà mình hay thích ra ngồi coi mẹ mình bán đồ để học hỏi kinh nghiệm, dự là mốt sẽ kế nghiệp làm ông chủ bán vật liệu xây dựng nếu lỡ đâu một ngày mình nổi tam bành lên với khách hàng ở công ty.

Ngày nọ, có một chị kia đến mua vật liệu để ráp một cái kệ trên sân thượng để trưng mấy cái chậu cây, chỉ vừa nói vừa dang rộng 2 tay diễn tả, muốn 1 cái kệ dài từ tay trái đến hết tay phải thế này này. Chỉ còn bỏ nhỏ mẹ mình “chị lấy loại gỗ nào tốt tốt mà giá cả phải chăng không thấm nước cho em nha”. Mình ngồi coi mắc cười gần chết mà phải nhịn lại, nén vào trong, mắc công người ta quê bỏ đi. Ai đời nào mua hàng mà hình thể còn hơn diễn viên như vậy. Không lẽ giờ mình giúp mẹ lấy thước dây ra đo vòng tay của chị đó. Chưa kể gỗ nào thì cũng chịu được nước, cây xanh từ nước mà lớn lên đấy thôi, làm gì có loại gỗ nào kén nước trừ mấy thứ gỗ công nghiệp rẻ tiền. Mẹ mình vẫn giữ thái độ bình thản, tươi cười rồi hỏi lại chị đó từng chi tiết một để biết chị đó đang thực sự cần gì.

Mẹ: “Vậy là em cần tìm một tấm gỗ dài tầm 1m hay 1m5”
Chị khách suy nghĩ: “1m5 nha chị”
Mẹ: “Em tính trưng mấy chậu, nặng bao nhiêu kg, để chị lấy chọn loại gỗ dày hay mỏng giúp em?”
Chị khách: “Em tính trưng nhiều chậu nhỏ nhỏ, tầm 2–3kg à”
Mẹ: “Vậy em lấy loại mỏng đi nhìn cho thẩm mỹ hơn, lấy cái dày làm chi vừa mắc, vừa thô kệch”

Ngồi nhìn mẹ chốt đơn đó một cách dễ dàng mà hết hồn. Dạo này mình cũng hay thấy chị đó ghé nhà mình mua những thứ linh tinh khác nữa. Nhờ chị khách đó mà mình nhận ra một đạo lí đơn giản chưa từng được học ở đại học, đó là khách hàng thường không biết họ muốn cái gì. Nên tư vấn mới trở thành một phần sống còn trong quy trình mua bán. Thế rồi mình tự đặt câu hỏi trong đầu, lỡ như lúc đó không phải là mẹ mà là mình bán, mình không đưa ra những câu hỏi giúp chị đó biết mình muốn gì thì tình huống sẽ đi về đâu. Chị đó vẫn sẽ mua hàng nhà mình nhưng sau một thời gian chị đó cảm thấy không hài lòng và sẽ không quay lại nữa, hoặc tệ hơn, chị đó mua về nhưng không dùng được vì sai kích thước và cũng sẽ không ghé cửa hàng nhà mình thêm lần nào nữa luôn.

Sau lần đó mình đã có những nhìn nhận khác về việc tương tác với khách hàng.

TO BE CONTINUED..

--

--